Trở về trang đầu
Khủng bố thần kinh và
ép chích thuốc độc

Hàng ngàn học viên khoẻ mạnh và trí tuệ sung mãn đã bị giam giữ trong các bệnh viện tâm thần. Trong số họ có những thầy giáo, cô giáo, những luật sư và chuyên gia những người đã bị dán nhãn là bị bệnh tâm thần vì phơi bày sự thật cuộc khủng bố Pháp Luân Công cho công chúng, hay đơn giản là vì luyện tập Pháp Luân Công. Nhằm phá huỷ ý chí và cưỡng chế họ từ bọ Pháp Luân Công, những viên chức quản lý bệnh viện đã cho uống những viên thuốc tâm thần hoặc những “liều thuốc” khác có tác dụng phá huỷ hệ thống thần kinh, thường gây ra cho các nạn nhân bị nói lắp và dẫn tới một tình trạng kinh khủng của sự đau đớn về thần kinh và thể xác. Hình thức khủng bố này thường gây ra những tổn thương thần kinh vĩnh viễn, và những tổn thương tinh thần không thể chữa trị. Nhiều người đã chết vì “điều trị”, rất nhiều người khác đã bị phá huỷ hệ thống thần kinh.

Các học viên bị giam giữ trong những bệnh viện tâm thần cũng bị cưỡng chế tham gia chiến lược tẩy não nhằm cải biến họ chống đối Pháp Luân Công; họ bị khủng bố với liệu pháp giật điện, không cho ngủ, và tiêm những liều thuốc mạnh.

Hiệp hội Tâm thần Thế giới đã thông qua vào tháng 8-2002 để điều tra, nhưng các nhà cầm quyền của Trung Cộng đã liên tiếp từ chối họ tham gia vào bất cứ trường hợp tâm thần nào.

Vương Tích Cầm, 29 tuổi, bị giết bởi một liều thuốc độc

Cảnh sát thành phố Trùng Khánh đã bắt cô Cầm. Vào ngày 29-7-2000, cô đa bị đem đến Trại Cưỡng bức Lao động Nữ ở Maojiashan Thành phố Trùng Khánh và bị kết án bất hợp pháp hai năm lao động nặng. Ở đó, cô đã bị khủng bố và tra tấn tinh thần và thể xác. Kết quả là, sức khoẻ của cô sa đoạ hàng ngày, sút cân, và cô không thể tự chăm sóc mình được nữa. Với danh nghĩa điều trị “bệnh” cho cô, cảnh sát đã ra lệnh cho 7-8 tên tội phạm nghiện ma tuý bức thực cô bằng một loại thuốc không tên, làm cho cô lâm vào tình trạng hôn mê.

Thấy cô Cầm gần chết, trại lao động gửi cô về nhà để tránh liên quan. Sau khi về nhà, cô Cầm lâm vào tình trạng nguy ngập, nôn mửa ra máu và đại tiện ra máu đen. Thân thể trở nên rất yếu ớt. Cô khó thở, ho và nôn mửa. Cô cảm thấy đau giữ dội ở bụng dưới vì bị tích trướng, cô không thể ngủ đêm đó. Và qua đời ngày 23-9-2003.

“Nếu chúng tôi tiếp tục tiêm những liều thuốc này cho bà, toàn bộ cơ thể và ngũ tạng của bà sẽ bị khô và bà sẽ đau đớn đến chết.”

Bà Hou Jinyuan

Cụ Bà Hou Jinyuan là một học viên Pháp Luân Công 59 tuổi quê ở Làng Baiyanghu, ở Hà Bắc.

Các nhà cầm quyền đã giam giữ bà Hou nhiều lần và cố gắng ép buộc bà từ bỏ tập luyện Pháp Luân Công. Cuối cùng bà tuyệt thực trong nhà tù để phản đối giam giữ bất hợp pháp. Để đáp lại, bà bị chuyển đến trại tâm thần, nơi cảnh sát đã tiêm cho bà những liều thuốc không có tên. Lưỡi và đầu bà bị tê cứng. Ngày thứ 3 sau khi tiếp tục tiêm thuốc, y tá đã lặng lẽ nhìn bà: “này bà cụ, bà phải cố ăn, Nếu chúng tôi tiếp tục tiêm những liều thuốc này cho bà, toàn bộ cơ thể và ngũ tạng của bà sẽ bị khô và bà sẽ đau đớn đến chết.” Bà Hou đã không phục tùng mệnh lệnh của cảnh sát vì thế bà đã bị tiếp tục tiêm thuốc. Vào ngày thứ 5 hai chân bà bị tê cứng và bà không thể đứng dậy. Đến cuối tháng, hai chân bà hoàn toàn tê liệt. Thêm hai tuần nữa, những liều thuốc đã làm đôi mắt bà mù hẳn.

Mạc Thuỷ Kim

Bà Mạc Thuỷ Kim, 64 tuổi, bị gửi đến trị cưỡng bức lao động và bị đánh cho đến khi ho ra máu. Sợ rằng bà sẽ phơi bày những hình thức khủng bố khủng khiếp mà bà đã trải qua trong trại giam, các viên chức trại giam đã tiêm cho bà một liều thuốc chết không biết đau đớn. Bà gục xuống và từ trần.

Trần Anh

“…Cảnh sát đã còng tay và xích tôi lại rồi gửi tôi đến một bệnh viện. Cảnh sát đã yêu cầu các bác sỹ tiêm thuốc làm khô tĩnh mạch vào cơ thể của tôi. Khi thuốc phát huy tác dụng, tôi cảm thấy mạch máu của tôi quá đau đớn, như thể là chúng bị toác ra từng đoạn, tim tôi đập khủng khiếp. Khi ấy tôi đã nghĩ rằng nếu tôi không phải là một người có những niềm tin đã giúp tôi không suy sụp và có thể nhẫn chịu, tôi đã chết cứng vì đau tim. Sau khi tôi được tiêm thuốc khô tĩnh mạch, họ gửi tôi đến Đồn Cảnh sát Bát Bảo Sơn, và sau đó tôi được thả.”

“Từ khi tôi bị tiêm thuốc khô tĩnh mạch, nữa người bên trái của tôi thường xuyên bị co giật. Thần kinh tôi cảm thấy tê cứng và đau đớn. Tôi trở nên rất dễ xúc động và thất vọng, và luôn cảm thấy như tôi phải chịu đựng nhiều áp lực. Thường thì tôi cảm thấy rằng tôi không thể chịu đựng thêm nữa và sắp đổ về một phía. Sau đó, tôi cảm thấy bị mất trí nhớ. Tôi luôn buồn ngủ. Rồi tôi mất hết trí nhớ về những gì tôi đã thấy và đã nghe trong sự giam giữ lâu dài. Khi tôi trở lại Pháp, tôi thấy một vài tấm hình của học viên Pháp Luân Công đang bị khủng bố. Nó nhắc lại trí nhớ tôi và tôi nhớ lại toàn bộ những gì đã trải qua…”

“Tôi luôn bị choáng và lờ mờ…”

Không lâu sau khi tôi bị ép vào bệnh viện tâm thần, họ lại bắt được một đồng tu khác. Sau khi cô bị tiêm những liều thuốc và cho cô đến bộ phận chăm sóc đặc biệt, lúc đầu cô cảm thấy hôn mê và sau đó trở nên ảo giác. Cô ngồi trên sàn nhà và cố gắng nhặt lên những thứ từ khắp sàn nhà, rồi càm nhàm rằng chúng bị bao phủ bằng những con rệp. Tôi cảm thấy rất buồn cho cô và dìu cô về giường. Sau một lúc cô lại lặp lại quá trình ấy. Họ ghi tên của hai chúng tôi lên bảng đen trong phòng trực và yêu cầu rằng nhân viên bệnh viện phải theo giõi cẩn thận cho chúng tôi uống thuốc. Tôi bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần trong suốt hơn 4 tháng, trong thời gian đó tôi luôn cảm thấy choáng váng và lờ mờ vì những liều thuốc khủng bố hàng ngày. Tôi cảm thấy buồn nôn và rất yếu, và cơ thể không thăng bằng. Toàn thân tôi trở nên biến dạng. Những điều thậm chí đau đớn hơn đó là tôi được yêu cầu mỗi sáng phải đi theo các bệnh nhân tâm thần đến một “câu lạc bộ” cho cái gọi là “liệu pháp tâm thần”, nơi diễn ra ca hát và nhảy múa. Có nhiều lần khi trí óc tôi trở nên trống rỗng, và tôi cảm thấy là tôi không thể nào chịu đựng được nữa những áp lực tâm lý đó. Nó như thể là tôi không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Tôi cũng sợ rằng tôi sẽ không tự chủ được nữa, nên tôi tự bảo mình là đừng phát điên. Trong cuộc đàn áp Pháp Luân Công, chính quyền Giang Trạch Dân đã sử dụng khủng bố như một phương tiện để chuyển những người tốt những người lương thiện thành những bệnh nhân tâm thần … trên đường rời khỏi bệnh viện, hai mắt tôi bắt đầu sưng mủ, mà thậm chí không mở ra nổi nữa. Tai trong và tai ngoài của tôi cũng bắt đầu mưng mủ và chảy ra những chất màu vàng, trên da và trên cổ tôi cũng vậy. Nó gây ra tình trạng ngứa ngáy khó chịu và dễ co thắt tim…”

– Báo cáo của một đệ tử Pháp Luân Công.

Lục Hồng Phong

…Chúng trói Cô Lục Hồng Phong lên giường rồi tiêm thuốc và cưỡng bức cô ăn từng lượng thuốc lớn loại thuốc gây ra tổn hại cho hệ thần kinh trung ương. Theo một người bác sỹ có tên họ là Yong, Cô Phong đã bị cưỡng bức ăn tổng cộng 24 tá thuốc có thể gây cho một người khoẻ mạnh ngất xỉu trong nhiều ngày. 50 ngày trong sự khủng bố vô nhân tính đã làm Cô Phong trở thành chấn thương tâm thần. Những liều thuốc và sự khủng bố thể xác đã đưa cô vào một tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Vào cuối tháng 6, Cô Phong được mang về nhà. Cô qua đời vào ngày mồng 6-9-2000.”

Tiếp theo: Ép Ăn | Những Thủ đoạn khác

Bản tiếng Anh: http://www.faluninfo.net/torturemethods2/psychiatric-abuse/

Đăng ngày 21-3-2006; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

21-03-2006 : Giảng thanh chân tượng : Mắt thấy tai nghe

www.minhhue.net